Ai cũng có một nơi để nhớ về, cũng có một quê hương để tự hào. Tôi cũng vậy, Đà Lạt là nơi tôi sinh ra và lớn lên, là nơi mà những đứa con đi xa như tôi đều ngày đêm mong mỏi, khắc khoải nhớ vế…

Tôi ln lên cùng vi s thay
đ
i tng ngày ca Đà Lt. Người ta có thế nói Đà Lt thay đi nhiu quá, Đà Lt hết đp ri…
Nh
ưng đi vi tôi thì Đà Lt vn đp, đp
theo m
t cách riêng, mà tôi nghĩ nhng ai
đã l
trao trn trái tim mình cho x s sương mù
này thì đ
u có cm giác như vy.

Tôi thích lang thang khp thành ph, đi
kh
p hang cùng ngõ hm, đôi khi ch đ cho
tho
lòng, đ chiêm ngưỡng cái bc tranh đp đ mà thi gian cùng vi s thay
đ
i làm nó tr nên cũ
phai
 màu.
Nh
ng con đường vi hàng thông và hoa c chy dc 2 bên, nhng ngôi nhà nh thp thoáng trong sương đi vào ni nh ca tôi, tr thành th rt đi quen thuc như chính người thân ca tôi vy.

Trường Lycée Yersin năm 1948, nay là Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt – Photo: Khánh Hmoong

Tôi thích ghé nhng quán
cafe c
, nhng quán cafe gn vi Đà
L
t tri kỉ, chng kiến biết bao
đ
i thay, thăng trầm ca Đà Lt,
nghe nh
ng người ln tui k chuyn Đà Lt, thnh thong li nhp mt ngm cafe m nóng, trm ngâm nh v Đà Lt ngày xưa y.

Tôi thích ngm nhìn
thành ph
lúc bình minh, khi mà mt đt sương ph không
th
y đường đi mà cứ ngỡ rằng minh lạc chân vào chốn bồng lai tiên cảnh
nào đó. Tôi thích Đà Lạt sớm mai khi nh
ng ht sương còn
v
ương vi trên nhng cành cây, khi mà th ra hít vào toàn là khói,
vậy mà khi đi xa lại là cái tôi nhớ nhất.

Tôi thích cùng những đứa bạn
thân lân la quán xá, thưởng thức những món ăn ngon nóng hổi trong cái lạnh buốt
của thời tiết. Thỉnh thoảng tụ tập nhau trong những quán café xưa còn thơm mùa
gỗ ẩm ướt, cùng nhau tâm sự, bàn chuyện thời thế cuộc đời như những người già,
nhấp bình trà nóng đi kèm mà ấm lòng đến lạ.

Cầu Ông Đạo, Đà Lạt năm 1957 – Photo: Khánh Hmoong

Tôi thích nghe người ta kể
những chuyến hành trình của họ đến vớii Đà Lạt, thích nghe kể về tình yêu của
họ với Đà Lạt nhiều đến chừng nào. Tôi có quen 2 người bạn, họ yêu Đà Lạt đến
nỗi cứ  hai, ba tháng lại bắt xe lên Đà
Lạt một lần, cho thỏa mãn cái niềm nhớ nhung, khắc khoải. Nhờ đó mà tôi có thêm
những người bạn mới, những người bạn cùng có chung một tình yêu.

Người Đà Lạt cũng giống như
Đà Lạt vậy, hiền lăm, hiền trong từng cành cây, ngọn cỏ. Hoa cỏ rợp đường đi
nhưng chẳng ai buồn giơ  tay hái, chất
phát, bình dị đến lạ lùng.

Sân trường Cao đẳng Sư phạm Đà Lạt năm 1948 – Photo: Khánh Hmoong

Tôi yêu quê tôi lm, yêu
cái l
nh đến ct da ct tht, nhng cơn mưa dm sut mùa hè, yêu cái v gin d
chân th
t trong tính cách con người, yêu
cái s
chm rãi không bon chen ca cuc sng. Đôi
khi sau cái s
mt mi bi cuc sng vi vã nơi chn th thành, tôi ch mun v Đà Lt, v cho
tho
cái ni nh miên man không nói nên li. Dù Đà Lt có
thay đ
i đến thế nào thì đi vi nhng người con được may mn sinh ra và ln lên Đà Lt, nơi đây
có l
vn luôn khiến chúng tôi bi hi,
xao xuy
ến và luôn t hào mình là người Đà
L
t!

 (Hoàng Oanh – 21/09/2015)

DU LỊCH ĐÀ LẠT  – DALATTRONGTOI.COM

___________________________________________________________________________________________





Nguồn: dalattrongtoi.com